Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Chén cơm rơi

Chén cơm rơi
11:17 11 thg 3 2012Công khai24 Lượt xem 8
Đọc bài thơ "Ước" của chị Doanbinh, mình buồn vô cùng, mình cũng đã ước ao như thế mà có thực hiện được đâu. Bây giờ nhớ Mạ với bao nhiêu hối hận trong lòng và chỉ ước mong được gặp Mạ trong mơ. 

"...Trong con đầy nỗi nhớ
Trong con đầy nỗi lo
Ước đôi cánh thật to
Bay nhanh về với mẹ
..."

Cảm xúc dâng tràn khi đọc lại bài viết của con trai, Hoxuanu xin chép lại sau đây:

Chén cơm rơi 
Cầu Lê Hồng Phong thành phố Phan Thiết lúc 17h30 chiều. Mình đang dạo 1 vòng thành phố khi kết thúc 1 buổi làm việc căng thẳng. Cái cầu treo bé tí này hình như ngày nào mình cũng đi qua, có người đang câu cá, người dạo chơi nhưng điều làm mình chú ý là 1 bà cụ già ốm nhom đầu đội cái nón lá rách nát, mặc trên người bộ đồ chắc tuổi thọ của nó ít nhất cũng bằng khoảng thời gian của 2 kỳ World Cup. Sáng nào bà cụ cũng ngồi đấy trước mặt và 1 cái tô nhỏ để người qua lại có thể bố thí 1 ít tiền lẻ cho bà.

                                                                                              (Hình copy ở google)
Những người dân ở đó cho biết rằng lúc đầu người ta cho bà cụ nhiều lắm nhưng gần đây thì ít rồi vì bà cụ có con cái đàng hoàng , những đứa con " có hiếu " của bà kinh doanh kiếm sống bằng cách sáng sớm chở bà ra đây kèm theo 1 hộp cơm bé tý và chiều tối lại đón bà về. Chứng kiến cái cảnh đứa con trai đón bà về thật sự làm mình bị sốc " nó dừng xe và việc làm đầu tiên là cầm cái tô đựng tiền trút hết vào cái giỏ của nó rồi la bà cụ 1 câu " nhiêu này thôi hả bà " sau đó lại hét lên " lên xe về " Trên đời này thật sự mình cũng không nghĩ rằng có người lại có 1 phương thức kinh doanh sáng tạo và vô nhân đạo như thế. Chúng kiếm tiền bằng cách để người đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ngồi trên cái cầu đầy nắng và gió này, ngửa tay xin từng đồng của người khác. Khốn nạn thay cho những kẻ như thế. Đã không nuôi dưỡng mẹ mà còn bắt mẹ mình nuôi dưỡng chúng ở cái tuổi mà lẽ ra bà phải được ở nhà vui chơi với những đứa cháu ngoan hiền, được sự chăm sóc của những đứa con yêu quý của mình. Giờ đây chắc rằng mơ ước của bà cụ chỉ là được ở nhà 1 ngày, 1 mơ ước liệu có xa vời quá hay không. Tình mẫu tử xem ra là cái gì đó quá xa xỉ đối với những đứa con của bà

Có những kẻ mà lương tâm của chúng hình như đã bị " chó cắn nát " hay chúng đã đem bán như bán một kg sắt vụn như thế. Chúng hành hạ một cách vô nhân đạo với những người thân ruột thịt của mình. Hãy nhìn phố xá về đem, thấp thoáng ở những quán ăn là cảnh đứa bé ốm yếu, mình mẩy lấm lem vì bùn đất đến từng bàn và nói " cô chú cho con mấy ngàn để ăn cơm ", thật sự rằng ai lại không thương cho những số phận nhỏ bé và tội nghiệp như thế nhưng hãy nhìn kìa, cách đó vài chục mét thôi là những người cha, người mẹ đang không rời mắt khỏi những đứa con yêu thương của mình. Sau khi xin được tiền thì chúng lại chạy đến và nộp số tiền đó cho những người đã có công " sinh ra và nuôi dưỡng " chúng rồi lại tiếp tục xin để nộp. Hôm nào chúng xin được nhiều thì còn được cho ăn chứ không thì no đòn nhé vì cái tội xin không ai cho. Nhìn cảnh này nhiều người chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Thậm tệ hơn là có những ông cha bà mẹ còn biến con mình từ 1 đứa trẻ khỏe mạnh thành những đứa bé mang trên mình những thương tật để nhận được sự thương cảm của người đời vì số tiền những đứa bé của chúng đi xin được về cho chúng sẽ nhiều hơn chút đỉnh.

Trên đời này tồn tại 1 loại người mà vì đồng tiền chúng có thể dẫm nát cả những quy tắc đạo đức tối thiểu nhất, nói thẳng ra là nhân cách của chúng không bằng những con vật, những con thú dữ đến chừng nào cũng biết cách nuôi và bảo vệ những đứa con của mình, còn chúng thì dùng con của mình để mang về những đồng tiền dơ bẩn nhất. Chúng còn biến người sinh ra và nuôi nấng chúng thành những nô lệ của chúng.

Không còn gì để nói mỗi khi nghĩ về những thân phận như vậy. Con người ta từ lúc mới sinh ra cho đến lúc già yếu và chết đi luôn cần được yêu thương hãy trao cho những người khác những tình cảm tốt đẹp nhất. Con người chỉ sống được một lần và hãy sống như thế nào để lúc nào đó nghĩ về mình ta sẽ không ân hận về những gì mình đã làm. Không làm cho cuộc sống này tốt đep hơn thì hãy cố gắng đừng để nó xấu đi. Hãy mang cho những đứa con bé nhỏ, những người cha người mẹ của mình những chén cơm thật ngon chứ đừng để nó trở thành chén cơm rơi và đẫm nước mắt.
                                                                              Đăng ngày: 15:05 20-02-2009
                                                                                      (Đức Hải - con trai thứ hai của Hoxuanu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]