Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

Nhật ký


       Đêm nay Me li mt ng, Me viết cho các con đây, biết các con đang ngon gic và hng mong các con có nhng gic mơ đp, sáng mai thc dy nhng gic mơ đó s biến thành s tht đ các con bước vào đi được nhiu thành công và hnh phúc hơn.
Các con thương yêu ca Me, my tháng nay các con ngc nhiên khi thy Me thường xuyên cáu gt, các con bun lm phi không? Me cũng rt gin mình, thay vì nói nhng li yêu thương vi các con mà Me li bc bi, la mng, gin di hoài. Me li bun hơn khi chng mt ng li tr li, tưởng chng như tt c ni bun quá kh đã hin v, kh đau đã dm nát tim mình, mun khóc mà không khóc được, cô đơn và bi quan vô cùng. Có nhng ni đau không th quên, như đã thành vết so và thường nhc nhi khi nghĩ đến, phi hy sinh tui xuân, ước mơ, hoài bão ca mình cho hnh phúc các con, các con đâu biết Me đã như thế đó nhưng vn c gng sng đ nuôi dy các con nên người.
       Bây gi dù các con đã trưởng thành, hai con đã có gia đình nhưng Me vn còn lo lng nhiu, lo cho Bi bây gi đã có v con nhưng vn còn ham chơi, lo cho  công vic ca các con chưa thun li, lo cho  Út đi hc xa nhà không được Me chăm sóc, đng viên hàng ngày, lo cho các con chưa có nhà riêng phi sng chung. Me sng vì các con thôi, làm sao Me không bun, không nghĩ ngi khi các con chưa thành công trong cuc sng, khi bên cnh Me không có đim ta, nhiu lúc Me như là người đàn ông trong gia đình. Me không mun thế đâu các con, ch mun mình là người v, người m thôi, nht là khi nhìn qua bên nhà cô DH mà ước ao mình được như thế. Là đàn bà ai không mun được chng yêu thương, chăm sóc nhưng các con cũng biết Me đã được nhng gì, ch nhn toàn kh đau, nên các con ơi đng trách Me vì đôi khi Me  đem trút hết lên các con nhng ut c, đn đau, hn thù.
       Hôm nay Me viết cho các con ch mong các con hiu và đây là trang m đu cho nht ký s viết, đ gi li cho các con khi Me không còn na. Các con s được hnh phúc, thành công trong cuc sng và hãy yêu thương, đùm bc nhau nhé. Me ch mong thế thôi, các con yêu thương.

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Mạ ơi

                Ngày xưa ấy, khi con cất tiếng chào đời Mạ đã vui mừng vì con đã làm tròn con số Ngũ long Công chúa của Mạ và từ đó Mạ phải nghỉ buôn bán để chăm lo cho chúng con. Cuộc sống của gia đình mình khi con đang học “lớp nhì” rất khó khăn vì bà HV đã lợi dụng tính thật thà của Mạ để lấy hết số tiền của gia đình, Mạ lo cho đàn con thiếu thốn nên đã mở ra bán hàng, từ gánh cháo trước nhà đến quán “Cháo lòng Bà Quì” nổi tiếng nhất thành phố.
“ Bươn chải, tảo tần bán cháo lưng cơm
Suốt một đời không làm đau cành cây, ngọn cỏ
Sống với niềm vui được hy sinh cho chồng, cho đàn con bé nhỏ
Tóc bạc, lưng còng, bệnh tật, ốm đau
     Cho đàn con yêu sánh bước với đời”
(Phong Lệ)
          Khi con tốt nghiệp trường Trung cấp Thủy lợi, Mạ đã khóc nhiều vì con quyết định một mình vào tỉnh Thuận Hải công tác theo sự phân công của nhà trường, Mạ thương con gái út sống xa nhà, thiếu tình thương của gia đình và con biết khi nghĩ đến con Mạ thường khóc lặng lẽ, Mạ lo lắng nhiều cho con gái út ốm yếu, còi cọc của mình. Xa Mạ, con cũng nhớ  thương  Mạ rất nhiều, nhớ những món ăn ngon Mạ nấu, nhớ những đêm đòi ngủ với Mạ để được sờ bụ, nhớ Mạ bao nhiêu con cố gắng công tác bấy nhiêu, con không muốn là gánh nặng của gia đình vì biết rằng sau Giải phóng kinh tế gia đình mình suy sụp. Ngày con lấy chồng Mạ vẫn mong con sẽ về ở với Mạ như con đã hứa, nhưng bao nhiêu việc làm tốt ở Đà Nẵng chờ con về mà con vẫn không về được, Mạ cũng chẳng trách móc gì con, vẫn yêu thương chăm sóc cho con và các cháu. Hai lần sinh con trong khi đi học Đại học là biết bao vất vả con đem về cho Mạ, thương con Mạ đã phải thức trắng thâu đêm để bồng cháu cho con được ngủ ngon giấc, rồi sáng mai Mạ phải còn bán hàng nhưng chưa bao giờ con nghe thấy Mạ than thở mà chỉ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, dỗ dành con thôi.
          Mạ ơi, bây giờ con đã có cháu nội rồi, con mới biết tình yêu thương của Mạ nhiều hơn. Đêm nay con vừa viết vừa khóc đây Mạ ơi, con nhớ Mạ quá đi thôi, nỗi nhớ không nguôi, Mạ ơi ! thế là đã 12 năm  Mạ rời xa con rồi mà con vẫn tưởng như là mới hôm qua, nỗi đau và hối hận vẫn còn nhức nhối tim con, thôi cũng đành vậy thôi Mạ nhỉ, con sẽ biến nỗi đau thành tình yêu thương dành cho con cháu cũng như ngày xưa mạ dành cho chúng con.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Nguyện ước

         Đêm nay em thức trắng, buồn ơi là buồn, công việc vất vả , bận rộn vẫn không làm em quên được những nỗi buồn trong lòng, em nhớ đến chị, đến người chị đồng nghiệp, nhà thơ, nhà văn Trần Thị Mộng Dần.
        Quyển thơ chị tặng em đã đọc hết rồi, nỗi lòng của em cũng như chị thôi, hai chị em mình đã cảm thông và em đang cố để quên đi những ưu phiền chất chứa trong em như chị đã khuyên .
        Chị ơi, em đã lở hẹn cùng chị vui chơi ở Phan Rang rồi, em không điện thoại báo tin hay xin lỗi chắc chị giận lắm. Hôm nay em xin đăng bài thơ  "Nguyện ước" trong tập "Vũ khúc rừng", đăng tải  thơ chị là một lời xin lỗi chân thành, chị đừng giận em nhé, em vẫn nhớ đến chị nhiều đấy thôi.

Nguyện ước

          Buông nốt gõ
Nguyện ước về quá khứ
Vui buồn
Tất thảy đi qua
Ai đã chín như hạt vàng vào hạ
Đã nở hoa với cả rừng hoa.

Buông nốt gõ
Nguyện ước về hạnh phúc
Cho mình
Bè bạn
Gần
Xa
Ai đã hát giữa dàn hợp xướng
Cuộc đời
Những ca từ nồng ấm thiết tha.

Buông nốt gõ
Bản nhạc chiều nguyện ước
Về Người
Mẹ hiền
Xuân mãi thế.
Trần Thị Mộng Dần