Nỗi đau không
nguôi.
Ngày mai là ngày giỗ
của cháu nên suốt cả tuần nay bà buồn và nhớ nhiều, nhớ đến ngày hôm đó bà nhìn
cháu nằm ngủ ngoan hiền trong cái lồng ấp và xung quanh mọi người khóc thương,
cháu ơi thế mà đã bốn năm rồi đó không bao giờ bà quên được hình ảnh đem cháu đi
chôn dưới huyệt lạnh ở nơi không phải quê nhà, bà xót thương cho cháu không bên
cạnh ông bà cố và những người thân quen nhưng cháu ơi đừng buồn nhé vì ông bà,
ba me, các chú và nhất là em Bo của cháu luôn luôn nhớ đến cháu.
Ngày cháu
ra đi Bà đã đau đớn chừng nào, lăn lộn khóc lóc trong hành lang bệnh viện và đến
mãi khi người ta đến khâm liệm cháu bà mới dám đến nhìn đứa cháu tội nghiệp của
mình, Cháu ơi vẫn biết rằng cháu không thể sống lại được nhưng lúc đó bà vẫn
mong một phép màu nhiệm nào đó cho cháu bà được sống, bà được nghe tiếng khóc oa
oa và được nhìn đôi mắt mở to cùng nụ cười xinh. Ba cháu, chú Hải, chú Út cùng
bạn bè của Bà đều thương tiếc, thương cho cháu chưa được một giọt sữa mẹ khi
chào đời và đã nói dối để mẹ cháu không biết cháu đã ra đi.
Cháu ơi, sau một tháng
mẹ cháu mới biết tin dù bà đã cố gắng che dấu, nhìn mẹ cháu đập đầu và ngất lịm
trước bàn thờ bà càng đau đớn vô cùng, suốt cả năm đó bà như kẻ không hồn, bao
dự định sau khi đón cháu ra đời đều phải thay đổi, bà vẫn tiếp tục đi làm và có
khi tan sở bà lang thang mãi trên phố xá đông đúc và chỉ mong bà được chết để
dưới cõi vĩnh hằng bà sẽ chăm sóc cháu yêu của bà.
Cháu ơi,
đến bây giờ mà bà vẫn nghĩ như mới hôm qua thôi, đêm nay bà viết entry này và
ước chi bà được ôm cháu vào lòng dù chỉ là trong những giấc mơ mà thôi, bà luôn
hằng mong cháu yêu của bà yên nghỉ và bình an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]