Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Nhớ ngày 30 tháng 4 năm 1975.

        Thắm thoát thế mà đã 37 năm rồi, ngày ấy mình chỉ là cô bé đang học lớp 11 trường Nữ Hồng Đức tại Thành phố Đà Nẵng hồn nhiên và vô tư, mỗi ngày chỉ biết tung tăng đến trường với bao hoài bão và ước mơ. Mình vẫn nhớ những ngày tháng đó như mới xãy ra thôi, khi nhà trường thông báo các học sinh nghỉ học, đường phố bỗng đông đúc lạ thường, ai ai cũng vội vàng thu xếp hành lý để chuẩn bị di tản, mình sống trong thành phố từ nhỏ nên chưa hình dung được rõ ràng Chiến tranh là gì? mỗi ngày chỉ sợ những quả pháo kích vào khu dân cư đem đến nỗi kinh hoàng cho mọi người khi nhìn thấy nhà đổ hoang tàn và biết bao người chết.
Chiều ngày 28/3/1975 gia đình mình mới quyết định đi sang biển Tiên Sa để lên tàu vào Nam, nhưng khi đến nơi thì ôi sao mà đông quá, người ta chen nhau lên sà lan để chờ tàu kéo ra khơi, trên núi súng vẫn nả pháo xuống ngăn chặn dòng người di tản, cũng có người bị thương nhưng hình như chỉ bắn hù dọa chứ nếu bắn thật thì có lẽ chẳng còn ai. Ba Mạ thấy tình cảnh nguy hiểm quá khi gia đình mình có cháu nhỏ chỉ mới có mấy tháng nếu lênh đênh trên biển như thế thì không an toàn do đó quyết định về lại nhà, chỉ có ông anh rễ là Sĩ quan chế độ Ngụy là bơi thuyền thúng ra ngoài khơi xa để lên tàu di tản vào miền Nam.
Về đến nhà cả nhà lo sợ vô cùng khi cảnh cướp bóc diễn ra trên đường phố, các nhà vắng chủ bị người ta xông vào cướp đi tất cả, mình bây giờ mới bắt đầu thấy sợ và lo lắng cho anh chị ở Nha Trang, Sài Gòn vì mọi liên lạc thông tin đều bị cắt. Vài ngày sau là Nha Trang được giải phóng và vui mừng hơn là ông anh rễ lại trở về lại Đà Nẵng vì khi tàu đi ngang qua Nha Trang biết tin đã giải phóng nên anh lại bơi vào Nha Trang để theo đường bộ về lại Đà Nẵng.
Thời gian chờ tin các anh chị ở miền Nam là bao nỗi lo lắng cho gia đình, do đó khi nghe tin đã giải phóng Sài Gòn cả nhà mừng rỡ dù nhà mình toàn là Ngụy quân, Ngụy quyền, không vui sao được các anh chị và các cháu vẫn bình an và cũng vì lo lắng cho Ba Mạ và các em ở Đà Nẵng mà  các anh chị không chịu di tản dù đã leo lên sân thượng Tòa Lãnh sự chờ máy bay trực thăng đón đi ra Tàu chờ ngoài khơi.
Những ngày tháng sau đó là những tháng ngày vất vả, gian khổ của gia đình, tiền bạc gửi Ngân hàng theo Công khố phiếu bị mất hết, các anh đi cải tạo, các chị làm ở Bưu điện bị bắt buộc nghỉ, các chị giáo viên vẫn đi dạy với đồng lương ít ỏi, Mạ buôn bán không được như xưa, biết nói sao cho hết được cảnh gia đình mình ngày tháng đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]