Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Nỗi buồn “Đại học tại chức”

    Mỗi lần đọc một bài báo nói về Đại học tại chức là mình thấy buồn, vì sao người ta chê bai Đại học tại chức đến thế nhỉ ? Quê mình Đà Nẵng còn không tiếp nhận những người học Đại học tại chức làm cán bộ viên chức Nhà nước nữa chứ, nghe mà buồn …
Vẫn biết rằng có những người học Đại học tại chức đã nhờ người học hộ, mua bằng cấp để khi ra trường không biết một tí gì để làm, có kẻ dùng bằng tại chức để hợp thức hóa cho chức vụ của mình v.v.. và v.v…Nhưng đừng vội vơ đũa cả nắm vì cũng có những người học Đại học tại chức để có kiến thức và có nhiều phát minh, sáng kiến, công việc giúp ích cho đời và hết lòng cống hiến những công trình khoa học kỹ thuật cho đất nước.
  Mình nhớ cách đây 36 năm mình đã mừng rỡ như thế nào trong ngày giải phóng đất nước, gia đình mình đã gặp lại những người thân tưởng chừng như đã không thể, dù sau đó kinh tế gia đình mình rơi xuống vực thẳm nhưng trong thâm tâm vẫn cám ơn những ông “Việt cộng” đã làm một cuộc cách mạng vĩ đại cho đất nước mà các báo chí trên thế giới vẫn thường ca ngợi. Việt Nam đã hòa bình là niềm mong mõi không của riêng mình mà của cả mọi người yêu hòa bình, yêu đất nước. Hân hoan vì được hòa bình nhưng  cánh cổng trường đại học đã đóng sập lại cho những kẻ có dính líu đến Ngụy quân, Ngụy quyền như mình, cầm sơ yếu lý lịch có chứng thực địa phương mà rưng rưng nước mắt, vẫn biết sẽ không thể nào đậu Đại học nhưng mình vẫn đi thi, vẫn hy vọng khi bài thi làm rất tốt nhưng kết quả là … , hai năm với biết bao lần thi nhưng cũng không qua cửa ải vì con gia đình Ngụy quân, Ngụy quyền. Vẫn phấn đấu, vẫn kiên trì nhưng khi kinh tế gia đình không cho phép mình đành tham gia đi lao động tại Ba Viên để có miếng ăn và khi hoàn thành lao động mình đã thi vào trường Trung cấp kỹ thuật với số điểm khá cao nhưng phải có bão lãnh của 4 người Bà con dạy trong trường mình mới được bước chân vào, 2 năm học mình đã không phụ lòng họ, là lớp phó học tập và học khá giỏi nên thường xuyên được tuyên dương hàng tuần (dù lớp mình chỉ có 03 nữ). Ra trường được phân công đến tỉnh Thuận Hải, Cha Mạ khóc không cho đi vì mình là con gái út nhưng mình cũng cố nuốt nước mắt vào lòng để đi và biết bao gian khổ đến với mình khi không có một người thân bên cạnh, không có một lý lịch trong sạch để vào đời, khi phân biệt đối xử Nam Bắc vẫn còn. Cuộc đời mình là một chuỗi ngày dài chịu đựng và phấn đấu không ngừng, nên hai năm sau mình đã đi học Đại học tại chức tại Hội An, cách xa nơi công tác gần 800Km, cách nhà mình 23 Km, với “thành tích” 5 năm học thì có 2 đứa con, vẫn nhớ bụng mang dạ chửa nhưng mình vẫn không bỏ một kỳ học nào, không bỏ một môn nào, không xin điểm một thầy nào để được tốt nghiệp Đại học tại chức, nhưng đâu phải mình bằng lòng với tấm bằng để không phấn đấu nữa đâu. Mình luôn luôn nghĩ : học để có kiến thức, để biết chổ dở sách khi cần, nên đến nay mình vẫn còn phải học hoài học mãi đấy thôi. Hàng đêm dù đã về nghỉ hưu theo 132 nhưng mình vẫn vào internet đọc các tài liệu để giúp cho kiến thức mình và cho cả công việc của mình hiện tại.
   Cuộc đời mình là thế đấy! nên mình đã không thẹn với tấm bằng Đại học tại chức của mình và cũng rất hãnh diện khi các bạn học của mình đã thành công trong các công trình nghiên cứu, các công trình các bạn đã thiết kế và thi công trên khắp đất nước có hiệu quả và góp phần cống hiến sự nghiệp khoa học kỹ thuật cho Việt Nam.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]