Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Hoài cảm

     Hôm nay là ngày giỗ anh, đã bao nhiêu lần em định viết về anh, viết cho quên bớt đi nỗi nhớ thương, hối tiếc trong lòng nhưng không buông phím gõ nỗi câu nào, đêm nay em không ngủ được, viết và mong anh nơi chín suối nghe lời em nhé anh.
     Anh! Thế là anh đã xa em mười ba năm rồi, sự xa cách càng ngày càng làm tăng thêm thương nhớ, mấy ngày nay em buồn quá, con tim của em nhức nhối và thân thể em rã rời, từ chối mọi lời mời vui chơi để nằm trong căn phòng vắng và nhớ những kỷ niệm xa xưa của chúng mình.
     Ngày xưa, khi em tốt nghiệp phổ thông đã không được vào học đại học Sư phạm hay Y khoa như từng mơ ước mà đã vào trường Trung cấp Thủy lợi học, (em không chọn nghề mà nghề đã chọn em phải không anh?) em đã gặp và biết về anh qua sự giới thiệu của thầy B, em vẫn nhớ như in một anh bận đồ bộ đội ngượng ngùng nhìn em cười và chẳng nói gì, lúc đó em cũng chỉ cười và gật đầu chào mà thôi. Nghe thầy B giới thiệu về anh, lớn hơn em 7 tuổi, là học sinh miền Nam ra học ngoài miền Bắc, con Liệt sĩ, là bộ đội đi học, lớp trưởng 1C2, tính hiền lành … nhưng em vẫn không có ấn tượng gì về anh cả. Sau hai năm học em tốt nghiệp và vào công tác tại Thuận Hải  còn anh vẫn đang học ở trường, em đã nhận được thư tỏ tình của anh, em đọc xong cũng chỉ cười và quên đi ngay, anh cũng biết em không yêu anh nên dù em không trả lời nhưng anh vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của em nơi đất khách quê người. Hơn hai năm sau em về trường học đại học tại chức và anh đã rất vui khi cùng học với em, em đã có gia đình và anh cũng thế, nhưng cũng từ đó em với anh và anh Ch rất thân nhau, ba anh em mình thường xuyên đi về ĐN với nhau lúc thì chở ba trên chiếc xe Honda 67 của anh Ch hay anh chở em trên chiếc xe đạp cà tàng của anh.
     Năm năm học anh đã săn sóc em như một em gái, chưa bao giờ dám nói lời yêu em, chỉ biết động viên và cùng nhau quyết tâm học mà thôi. Đà Nẵng – Hội An tuy chỉ cách nhau có hai mươi ba cây số thôi, phương tiện đi lại lúc đó rất khó khăn, lo cho em vất vả chen chân trên chiếc xe đò chạy bằng than nên tuần nào anh cũng chở em về, có những lúc qua cầu Nguyễn Văn Trỗi dốc cao như thế nhưng anh vẫn không cho em bước xuống, lo cho em bụng mang dạ chửa mà anh đã còng lưng cố đạp giữa trời nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn cười vui. Em vẫn nhớ những buổi em không vào để ôn thi, em đến cơ quan vợ anh để nghe anh điện thoại dặn dò từng câu, từng bài cần học để em thi đạt kết quả tốt. Khi ra Hà Nội làm đồ án tốt nghiệp đại học, vẫn chiếc xe đạp đấy anh đã chở em đi khắp phố phường, thăm Lăng Bác, Công viên Lê Nin, chợ Đồng Xuân, Phủ Tây Hồ giữa Hồ Tây lộng gió,  đó là lần đầu tiên em đến Hà Nội và lúc đó là mùa Xuân, Hà Nội rất đẹp và mình đã choáng ngợp trước những danh thắng với những hình tượng kiến trúc cổ kính, thanh tịnh. Thế mà, sau hơn hai tuần ở Hà Nội em được phân về làm đồ án tại PR, vui mừng vì được về gần con, em cười đùa với bè bạn trong buổi liên hoan chia tay và không biết là anh đã rất buồn khi em từ chối dạo phố cùng anh. Ngày em đi anh không tiễn đưa, giận dữ đập nát hết những nồi soong, chén bát mà ba anh em dự định nấu ăn chung.
     Anh! Ngày anh mất, Q đã gọi cho em, nói em hãy bình tĩnh để nghe, em vẫn không tin, có lẽ nào em mới gặp anh đây mà, anh đã đón em ở sân bay và đưa em vào Hội An thăm VT, có lẽ nào anh vẫn khỏe như thế mà đột quỵ, em không tin, em không tin đâu anh, em vẫn mong là Q chỉ đùa mà thôi, nhưng đó là sự thật, em bật khóc thật to dù xung quanh các đồng nghiệp đang nhìn, em mất anh rồi sao, mất đi một người anh, người bạn chân tình, yêu thương em nhất hay sao…
    Đến bây giờ em vẫn nhớ những kỷ niệm của chúng mình, làm sao em không nhớ, không thương, không ân hận và quên được anh, năm năm học đại học em sinh hai đứa con và cũng là năm năm em đem đến cho anh bao vất vả nhưng chưa bao giờ anh trách móc em một câu chỉ động viên, an ủi, săn sóc em mà thôi. Anh! Mạ em trước lúc mất vẫn nhắc nhở em đến thắp hương cho anh, Vợ anh vẫn nhớ đến thăm em trong kỳ thăm quan Phan Thiết cùng đồng đội vừa rồi đó anh.
      Hôm nay là ngày giỗ anh, em không về ĐN để thắp cho anh một nén hương trên mộ phần, em buồn lắm nhưng anh ơi em vẫn mong một ngày nào đó em sẽ gặp anh dưới tuyền đài và lúc đó ước chi em sẽ được bên anh mãi mãi để trả nợ ân tình anh đã trao.



Anh ơi, ngày giỗ anh em không về được chỉ khấn Phật cầu mong cho anh được bằng an.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]