- Hôm qua em nhận điện thọai của anh SN, đang nói với em thì nói rằng có anh muốn gặp, vừa vui, vừa giận, vừa mong để được nghe giọng anh nhưng anh lại không nói gi, em lại buồn, lại giận anh, tại sao thế anh??. Hơn 4 năm rồi mà anh với em vẫn còn giận nhau, em cũng không hiểu sao em và anh lại giận nhau lâu thế, bao lần nhìn anh trong cơ quan cũng muốn nở một nụ cười với anh nhưng sao lại vẫn mặt lạnh với nhau. Vẫn biết rằng ngày đó em đã lỡ lời với anh, nhưng sao anh không nghĩ đến những ngày em, anh, Thu Bình cùng chia sẻ những buồn vui trong cuộc đời, em vẫn nhớ ánh mắt u buồn, nụ cuời và tiếng hát của anh, chúng mình đã vui, đã cùng cụng ly uống cho say để quên đi hết những gi muốn quên và mong sao những ngày sắp đến sẽ được sống trong hạnh phúc yêu thương của gia đình. Nhiều lần em cười nói nhưng phải nuốt lệ vào trong lòng, để chẳng ai biết được những đau khổ của đời mình, nhưng em biết anh đã biết mặc dù anh không bao giờ nói gì cả, em hiểu anh ngày đó cũng như em, như TB nên ba anh em mình hiểu nhau và chúng mình mới có những ngày vui như thế.
- Hôm nay em lai dậy sớm để làm việc, xong việc rồi em mở blog để viết, em cũng không hy vọng là anh sẽ đọc nhưng vẫn viết, viết để trãi lòng mình ra, viết để tâm sự với ai đó để quên đi nhuững ưu phiền trong cuộc sống, đó cũng là cách chữa bệnh trầm cảm của em. Anh đâu biết rằng em đã có hai năm bị bệnh và phải uống thuốc tâm thần khi em thất vọng trong công việc và tình cảm vợ chồng, em cũng đã có nhiều đêm đứng trên lầu và muốn gieo mình xuống để kết liễu cuộc đời, lúc đó em vô cùng tuyệt vọng và xem cuộc sống là khổ ải của trần gian, nhưng rồi không nở vì thương ba đứa con của mình còn chưa truởng thành. Anh biết không lúc đó em chỉ ước ao có anh, có TB bên cạnh, em sẽ cười nói, hát hò, nhảy múa và uống cho say mềm để quên đi tất cả, nhưng em chẳng có ai cả, chẳng có ai để em tựa đầu vào để khóc, để tâm sự. Trong hai năm điều trị, em vẫn đi làm, vẫn lo toan công việc gia đình nhưng con người em lúc đó như vô hồn. Đến bây giờ em vẫn chưa quên những tháng ngày đó, nhưng lại chất chồng thêm những chán nãn trong công việc hiện nay. Em lại mất ngủ, lại u uất, lại bi quan nhưng em hy vong chân lý sẽ chiến thắng và em sẽ vượt qua. Đi du lịch và lang thang khắp phố phường, mua sắm để giải khoay, làm thêm trong một tháng vừa qua làm em cũng thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn. Anh có bao giờ biết đâu, em đã như thế đó.
- Ngày mai em lại đến cơ quan làm việc, sẽ nhìn thấy anh và rồi cũng cúi mặt quay đi như mọi lần, biết đến bao giờ anh với em mới trở lại như ngày xưa đó anh!!!
Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011
Viết cho người anh, người bạn đồng nghiệp ngày xưa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chào bạn đồng nghiệp Ho Xuân . Mình cũng được đào tao qua trường Đại học Thủy lợi - Đống Đa - Hà nội khoa Thủy Nông.
Trả lờiXóaduyên kỳ ngộ chúng ta cùng nghành phục vụ thủy điện & Nông nghiệp Việt nam, Chúc đồng nghiệp HP thành đật & gặp nghiều may mắn..