Gần đến ngày giỗ
lần thứ ba của cháu nội, mình buồn quá, mỗi lần nhìn thấy một bé gái nào tung
tăng trên đường là tim mình như thắt lại, hôm nay mình nghĩ đến cháu rất nhiều
và xin đăng lại entry của con trai viết về cháu Nguyễn Bảo Hân, đứa cháu nội đầu
tiên, bé bỏng, tội nghiệp của mình. Entry của con trên yahoo 360 plus cũng là
entry mình đọc đầu tiên, đã động viên cho mình bước vào cộng đồng blog để viết
và mong được chia sẻ của các bạn gần xa.
Sinh nhật
buồn của Malsoni 810 ( Đăng ngày 8/7/2009)
Vậy là 1 năm đã trôi qua nhưng nỗi đau vẫn còn có, 1 năm để sự
căm giận không có cơ hội thuyên giảm. Giờ phút này đáng lẻ ra Cháu đã biết nói
những tiếng đầu tiên, biết chạy quanh nhà để đem đến niềm vui to lớn cho gia
đình nhưng những bọn vô lương tâm, những kẻ mà được gọi là “ bác sĩ “ đã làm tan
biến tất cả. Nếu, cuộc đời có nhiều chữ nếu quá nghiệt ngã, nếu chỉ cần “ bác sĩ
“ có chuyên môn vững hơn và quan trọng là nếu có lương tâm nghề nghiệp, y đức
của những người mặc áo trắng 1 chút thì mọi chuyện đã khác. 1 sinh linh nhỏ bé,
1 thiên thần đã ra đi ngay trong bụng mẹ, chưa có tiếng khóc chào đời, chưa nhìn
thấy người mẹ đã mang mình 9 tháng trong bụng và hứng chịu sự đau đớn sau ca mổ,
sự đau đớn ấy sẽ qua rất nhanh nhưng vết thương trong tâm hồn của người mẹ,
người cha và toàn thể gia đình liệu có phương thuốc nào trị được.
Chú và cả nhà đã vui như thế nào, vui từng ngày, từng phút để
mong đón Cháu chào đời. Biết bao nhiêu dự định, những việc làm tốt đẹp nhất dành
cho Cháu. Chuyến đi du lịch Thái Lan trước 4 tháng trước đó của Chú khiến cho
mọi người trong đoàn bật cười vì còn trai trẻ độc thân mà lại mua toàn đồ cho em
bé nào là sữa tắm, khăn, dầu gội trẻ em, phấn. Những gì mà Chú nghĩ rằng cháu sẽ
cần đến đã được mang về nhà chờ đợi Cháu ra đời. Bà Nội đã viết trước đơn xin
nghĩ hưu non để chăm sóc cháu, hàng núi quần áo, đồ chơi, vật dụng đã được chuẩn
bị trước để rồi tất cả những món đồ đáng yêu đó được đem ra đốt. Đốt cho sự hy
vọng đã tiêu tan, đốt trong tiếng khóc nức nở, đốt cho sự tiếc thương vô bờ bến
1 thiên thần nhỏ đã ra đi, đốt cho sự căm giận những kẻ vô lương tâm. Ngọn lửa
cháy thiêu đi tất cả bên ngôi mộ nhỏ, trên bia ghi “ Nguyễn Bảo Hân, sanh - tử
8/7/2008. Làm sao cầm được nước mắt khi nghĩ tới cảnh con người ta sinh ra được
nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, xung quanh là người thân với bao lời yêu thương
còn cháu lại nằm trong cái quan tài bé xíu, lạnh ngắt trong nghĩa trang cô
quạnh. Đau thắt lòng, đau như muốn phá nát cái bệnh viện, bầm nát những kẻ ác
độc kia. Chính chúng nó đã giết cháu, những kẻ mang danh cứu người lại đi giết
người như thế.
Người mẹ sau ca mổ đã liên tục hỏi về con của mình, gia đình phải
tìm mọi cách giấu đi sự thật vì sợ chị bị sốc sẽ dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng
nhưng rồi mọi chuyện đã đến. Có ai thấu hiểu được nỗi đau, sự vật vã của người
mẹ khi biết con mình đã không còn khi chưa kịp nhìn thấy nó, có ai có thể làm
vơi đi sự tiếc thương của người bà mà cho đến tận bây giờ có nhiều đêm vẫn khóc
nức nở khi nhớ về đứa cháu nhỏ bé chưa kịp khóc khi chào đời. Có ai có thể?
Thời gian trôi qua thật nhanh, 365 ngày cho 1 nỗi đau, hôm nay
Chú viết entry này đúng ngày sinh nhật cháu, đúng cái giờ mà Cháu đã ra đời và
vĩnh viễn không còn trên cõi đời này. Tiếng khóc của cả gia đình, của những
người chứng kiến trong bệnh viện tiễn Cháu ra đi mãi mãi, chỉ có thời gian và
tình thương để xoa dịu nỗi đau này. Cháu đã không có cái duyên để ở với gia
đình, để hưởng sự yêu thương của mọi người. Thôi thì mong Cháu sẽ vui ở 1 miền
xa xôi nào đó, ở đây mọi người vẫn luôn nhớ về cháu. Chú thương cháu lắm Bảo Hân
à, sinh nhật Cháu lại buồn như thế đấy, Chú xin lỗi, cả gia đình xin lỗi vì đã
không thể làm những điều tốt đẹp cho Cháu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]