Em vẫn trở mình thức
dậy thật sớm dù muốn ngủ để quên đi bao nhiêu muộn phiền, nhưng hạnh phúc sao
không đến với em mà cứ trôi lững lờ trước mắt và em không thể nào bắt được. Dù
em không muốn lệ rơi nhưng sao không ngăn được, em đang nghĩ đến anh,
"người anh, người bạn" nơi phương xa, 150 km tuy chẳng xa và
chẳng gần nhưng sao em vẫn thấy xa vời vợi, vẫn nhớ, vẫn gọi và nhắn tin nhưng
anh với em chưa bao giờ tâm sự phải không anh. Giáng sinh lại đến, đem bao nhiêu
điều ấm áp đến cho mọi người, riêng em sao lòng em lạnh lẽo trong những đêm
Giáng sinh. Không phải em không tranh đấu để hạnh phúc, để được chồng mình yêu
thương nhưng sao em vẫn cố thì càng vụt đi. Âu là số phận của em, bao nhiêu lần
em cố cười nhưng nước mắt cứ rơi, Anh lại nói em là "nói
nhiều" nhưng sao anh không hiểu cho em, đó là cách để em quên đi
những điều đau khổ trong tim và đang chất chứa đầy trong bộ não bé nhỏ của em.
Anh! Em vẫn thích gọi thế khi bên anh, dù hai chúng ta chưa bao giờ nói với nhau
những lời yêu thương nhưng bao giờ em cũng nhớ đên anh, thương anh và thông cảm
với anh. Dù em không yêu anh nhưng em rất cần được tâm sự với anh, nhìn ánh mắt
của anh em cũng hiểu anh cũng như em, chúng mình như một câu trong quyển
Steamline mà em từng học và nhớ mãi: " I want you, I like you, I need
you, but I don't love you" Cũng có đôi lần em giận hờn anh nhưng rồi em
cũng cười vui mỗi lần anh gọi, em là thế đó phải không anh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]