Ước mơ và hy vọng
Sáng nay thức dậy tự
nhiên buồn và khóc ngon lành, khóc một mình trong căn phòng vắng lặng, không có
ai bên cạnh vỗ về an ủi và lại nghĩ đến bài hát không tên của Vũ Thành An " Khóc
cho vơi đi những nhục hình, nói cho quên đi những tội tình, Đời con gái cũng cần
dĩ vãng mà em tôi chỉ còn tương lai. Mai về sau nước mắt có cạn, khi xa đời
thương cho đàn con, triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy
người đưa...", đó cũng là tâm trạng của mình đây. Sao mình lại thế nhỉ, chán
thật !!!
Hôm qua, anh L chat với mình và nói "Đọc blog của em anh hiểu em hơn", mình vui lắm thế là có người đã hiểu mình, và hy vọng nhiều người hiểu mình hơn nữa. Sống trên đời ai không có ước mơ và hy vọng, mình cũng mơ cũng hy vọng, hy vọng như thế có khó không nhỉ?.
Mình là đứa nói nhiều, cười nhiều nhưng ai nào biết trong tận cùng con tim mình đang rỉ máu (sến quá nhỉ) nhưng mình phải nói thế đó vì mình đã yêu thương mọi người rất nhiều nhưng toàn nhận được đau khổ, mình đã khổ vì gia đình, vì công việc, người ta nghĩ mình là lính thì bắt buộc phục tùng kể cả những cái sai, mình đã không vâng lời, thế là trù dập, thế là cho ngồi chơi xơi nước và rồi ngày nào mình cũng đến cơ quan ,ngồi đó mà nhìn mọi người làm việc, mình không thích thế bởi vì mình là người yêu công việc nhưng vị lãnh đạo kia đâu cần, họ chỉ cần những kẻ xu nịnh và biết vâng lời. Mình hy vọng chân lý sẽ chiến thắng và một ngày nào đó trên đất nước này không còn những kẻ như vậy. Hy vọng thế có khó không nhỉ ???.
Mình lại chọn cách ra đi, im lặng và không giải trình gì cả và lại giận chính bản thân mình sao không đấu tranh. Đấu tranh để làm gì khi hàng ngày nhan nhãn trên báo nhiều kẻ như thế vẫn được Nhà nước ưu đãi cho chức vụ và quyền lực, dân kêu cứu, hưu trí đấu tranh để rồi kẻ này xuống thì kẻ khác lên cũng y như vậy, thôi thì để cho Ông trời phân xử, mình hy vọng Trời sẽ công minh và những ai có tội với dân với nước sẽ bị trừng trị.
Bốn năm về trước, mình cũng im lặng và ra đi, không tự điều chỉnh mình khi bước vào con đường khác nên đã rơi vào trạng thái trầm cảm, hai năm chửa trị và kết quả là hết tin tưởng người đời và nhan sắc lại tàn phai. Rồi hôm nay khi gặp lại những kẻ đó, lại nói với mình những điều hối hận, hối hận ư ???, không đâu bởi vì những kẻ đó chỉ biết tiền là trên hết, khi không còn lợi dụng chức quyền để kiếm tiền được nữa thì quay lại những đứa bị trù dập nói lời xin lỗi làm gì.
Ngày xưa, khi mình bước chân vào công tác tại tỉnh Thuận Hải, mang theo nhiều hoài bão và ước mơ và đành bỏ lại sau lưng là người mẹ yêu thương hàng ngày ước mơ đứa con gái út sẽ lại về. Mình ra đi khi chỉ mới tuổi đôi mươi, lòng đầy nhiệt huyết nhưng rồi vì sự phân biệt Nam, Bắc mà mình bị đá lăn lóc hết núi rừng này đến núi rừng kia, mình bị phân đi lao động Hàm Trí mấy tháng trời, đi giám sát toàn ở những công trình tận trong rừng sâu, thân gái ở công trường lắm điều thị phi " Gái công trường, giường bệnh viện" tủi thân lắm chứ, nhưng chưa bao giờ mình nhỏ một giọt nước mắt trước mắt mọi người để rồi đêm về lại khóc thầm, không khóc than cho thân phận mà khóc để vơi đi nỗi buồn để ngày mai mình có thể tiếp tục công việc, để có thể đi hàng ngày hàng chục Km để giám sát công trình. Lúc đó mình cũng không nghe lời lãnh đạo để làm sai trái nên mình không an nhàn như cô bạn cùng phòng XDCB, ai cũng cho mình là dại, là ngu, nhưng mình nghĩ ai dại ai khôn nào ai có biết đâu, mình dại vì như thế thì mình sẽ không có tiền, có địa vị nhưng mình khôn là như thế thì không hổ thẹn với nghề, với lương tâm.
Đây là bài đầu tiên mình viết trên Blog Yahoo! 360 plus, hy vọng có ai đó đọc và hiểu mình đã ước mơ và hy vọng như thế đó.
Hôm qua, anh L chat với mình và nói "Đọc blog của em anh hiểu em hơn", mình vui lắm thế là có người đã hiểu mình, và hy vọng nhiều người hiểu mình hơn nữa. Sống trên đời ai không có ước mơ và hy vọng, mình cũng mơ cũng hy vọng, hy vọng như thế có khó không nhỉ?.
Mình là đứa nói nhiều, cười nhiều nhưng ai nào biết trong tận cùng con tim mình đang rỉ máu (sến quá nhỉ) nhưng mình phải nói thế đó vì mình đã yêu thương mọi người rất nhiều nhưng toàn nhận được đau khổ, mình đã khổ vì gia đình, vì công việc, người ta nghĩ mình là lính thì bắt buộc phục tùng kể cả những cái sai, mình đã không vâng lời, thế là trù dập, thế là cho ngồi chơi xơi nước và rồi ngày nào mình cũng đến cơ quan ,ngồi đó mà nhìn mọi người làm việc, mình không thích thế bởi vì mình là người yêu công việc nhưng vị lãnh đạo kia đâu cần, họ chỉ cần những kẻ xu nịnh và biết vâng lời. Mình hy vọng chân lý sẽ chiến thắng và một ngày nào đó trên đất nước này không còn những kẻ như vậy. Hy vọng thế có khó không nhỉ ???.
Mình lại chọn cách ra đi, im lặng và không giải trình gì cả và lại giận chính bản thân mình sao không đấu tranh. Đấu tranh để làm gì khi hàng ngày nhan nhãn trên báo nhiều kẻ như thế vẫn được Nhà nước ưu đãi cho chức vụ và quyền lực, dân kêu cứu, hưu trí đấu tranh để rồi kẻ này xuống thì kẻ khác lên cũng y như vậy, thôi thì để cho Ông trời phân xử, mình hy vọng Trời sẽ công minh và những ai có tội với dân với nước sẽ bị trừng trị.
Bốn năm về trước, mình cũng im lặng và ra đi, không tự điều chỉnh mình khi bước vào con đường khác nên đã rơi vào trạng thái trầm cảm, hai năm chửa trị và kết quả là hết tin tưởng người đời và nhan sắc lại tàn phai. Rồi hôm nay khi gặp lại những kẻ đó, lại nói với mình những điều hối hận, hối hận ư ???, không đâu bởi vì những kẻ đó chỉ biết tiền là trên hết, khi không còn lợi dụng chức quyền để kiếm tiền được nữa thì quay lại những đứa bị trù dập nói lời xin lỗi làm gì.
Ngày xưa, khi mình bước chân vào công tác tại tỉnh Thuận Hải, mang theo nhiều hoài bão và ước mơ và đành bỏ lại sau lưng là người mẹ yêu thương hàng ngày ước mơ đứa con gái út sẽ lại về. Mình ra đi khi chỉ mới tuổi đôi mươi, lòng đầy nhiệt huyết nhưng rồi vì sự phân biệt Nam, Bắc mà mình bị đá lăn lóc hết núi rừng này đến núi rừng kia, mình bị phân đi lao động Hàm Trí mấy tháng trời, đi giám sát toàn ở những công trình tận trong rừng sâu, thân gái ở công trường lắm điều thị phi " Gái công trường, giường bệnh viện" tủi thân lắm chứ, nhưng chưa bao giờ mình nhỏ một giọt nước mắt trước mắt mọi người để rồi đêm về lại khóc thầm, không khóc than cho thân phận mà khóc để vơi đi nỗi buồn để ngày mai mình có thể tiếp tục công việc, để có thể đi hàng ngày hàng chục Km để giám sát công trình. Lúc đó mình cũng không nghe lời lãnh đạo để làm sai trái nên mình không an nhàn như cô bạn cùng phòng XDCB, ai cũng cho mình là dại, là ngu, nhưng mình nghĩ ai dại ai khôn nào ai có biết đâu, mình dại vì như thế thì mình sẽ không có tiền, có địa vị nhưng mình khôn là như thế thì không hổ thẹn với nghề, với lương tâm.
Đây là bài đầu tiên mình viết trên Blog Yahoo! 360 plus, hy vọng có ai đó đọc và hiểu mình đã ước mơ và hy vọng như thế đó.
Ai từng đi qua rồi thấm đẫm nghĩa đời, và thế mới nếm trãi được vị đắng của nước mắt và trưởng thành hơn lên. Chia sẻ cùng bạn và tôi luôn hy vọng rằng: Mổi con người sống hảnh diện và xứng đáng là một con người!
Trả lờiXóaChúc bạn vui khỏe !
Cám ơn bạn đã xem lại bài viết cũ, ai cũng ước mơ và hy vọng phải không bạn, mong mình chỉ đạt được một vài ước mơ là hạnh phúc lắm. Chúc bạn vui khỏe và hạnh phúc .
Trả lờiXóa