Đám cưới con trai thứ hai
Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010
Sinh nhật
Hôm nay là sinh nhật của mình
đây, (con mình cũng sinh cùng ngày với mình, dâu thứ nhất mình nữa) buồn nhiều
hơn vui, bao nhiêu dự tính cho nhày sinh nhật của ba mẹ con tan thành mây khói,
nằm trên giường mà xót xa cho số phận, sao mà xui thế, dự định đi SG thăm con,
thăm chị và đủ thứ công việc thì lại bị té gãy xương nằm một chỗ. Hôm qua nhận
tin nhắn của anh L mình lại xóa đi vì ông xã mình hay ghen lắm, dù đó chỉ là lời
chúc mừng sinh nhật, mình rất buồn vì ông xã lắm, ghen vô cớ, chỉ là anh em bạn
bè thôi mà lúc nào cũng nghi ngờ,chán thật đó!.
Lâu nay mình chẳng viết được vì bận đám cưới con thứ hai của mình, bây giờ thì sao mình thấy trống vắng vô cùng và muốn viết để trãi lòng mình ra, hơn nữa mấy lâu nay mình làm việc như điên cuồng dù đã nghỉ 132, nhận nhiều việc quá nên hơn cả tháng nay hầu như đêm nào mình cũng chỉ ngủ được 2 đến 3 tiếng để làm, công việc và công việc và mình cũng ham việc nên thường thức để làm những việc mà lúc nào mình cũng yêu thích.
Sinh nhật thứ 53 rồi đây, buồn quá nhỉ, mới hôm nào là cô gái Đà Nẵng vào Thuận Hải công tác mà bây giờ đã lên chức bà nội rồi. Bao nhiêu ước mơ đã thành sự thật nhỉ, sao mà bây giờ đã già rồi mà mình vẫn còn bao nhiêu ước mơ và hy vọng nhỉ, thiệt là...
Lâu nay mình chẳng viết được vì bận đám cưới con thứ hai của mình, bây giờ thì sao mình thấy trống vắng vô cùng và muốn viết để trãi lòng mình ra, hơn nữa mấy lâu nay mình làm việc như điên cuồng dù đã nghỉ 132, nhận nhiều việc quá nên hơn cả tháng nay hầu như đêm nào mình cũng chỉ ngủ được 2 đến 3 tiếng để làm, công việc và công việc và mình cũng ham việc nên thường thức để làm những việc mà lúc nào mình cũng yêu thích.
Sinh nhật thứ 53 rồi đây, buồn quá nhỉ, mới hôm nào là cô gái Đà Nẵng vào Thuận Hải công tác mà bây giờ đã lên chức bà nội rồi. Bao nhiêu ước mơ đã thành sự thật nhỉ, sao mà bây giờ đã già rồi mà mình vẫn còn bao nhiêu ước mơ và hy vọng nhỉ, thiệt là...
Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010
132
Còn hơn một tháng nữa
là mình được nghỉ theo chế độ 132, nhiều người thân quen khi biết thế đều ngạc
nhiên khi mình đang làm ở cơ quan quản lý Nhà nước với chức vụ và công việc rất
phù hợp với mình. Buồn lắm chứ khi mình phải chia tay với công việc mà mình yêu
thích, làm sao mà quên được những tháng ngày dài vất vả, những buồn vui, những
trăn trở khi là dân thiết kế bước vào lãnh vực giám sát kỹ thuật và quản lý,
những đêm thức với hồ sơ và công trình thi công...Có người cho rằng mình nghỉ để
đi làm ngoài, để có tiền nhiều hơn, để có chức vụ cao hơn nhưng ai nào hiểu được
sao mình lại ra đi. Biết rằng cuộc đời là thế, phải phấn đấu, phải đấu tranh,
phải...nhưng hơn sáu tháng rồi mình vẫn còn đau thắt cả tim khi nghĩ đến những
sự việc đã xãy ra, mình không đau khi lãnh đạo không chí công vô tư, nhưng mình
nhức nhối lắm vì thất vọng quá về người anh, người đồng nghiệp mà từ ngày quen
nhau mình đã xem là kim chỉ nam cho mình nhưng nay đã thay đổi, không còn là anh
...ngày xưa nữa rồi, mình vẫn nghĩ anh không vì lợi vì danh nhưng sao anh vẫn
làm ngơ trước nhiều sai trái, vẫn để cho những kẻ cơ hội dàn xếp đủ mọi việc và
tham mưu cho anh ký tất cả. Mình sợ và lo cho anh, lo khi chứng kiến hàng ngày
những kẻ đó đang âm thầm dẫn dắt anh đi vào ngõ tối, nhưng anh thì sao họp vẫn
phê bình, vẫn nói vô tư nhưng không có một hành động nào thể hiện để cho những
kẻ đó khiếp sợ, mà anh nào biết đâu những kẻ đó đang hủy hoại dần dần anh, tại
sao anh như vậy đến giờ mình cũng không hiểu chỉ thất vọng và thất vọng mà
thôi!!!. Dù mình không là nhân viên của anh, không liên can gì đến công việc của
anh nhưng mình vẫn lo cho anh thôi. Còn mình ư? mình không thể vì lợi vì danh mà
quên đi phẩm chất, đạo đức của con người, lãnh đạo của mình thì khác, chỉ cần
không làm đúng ý của họ thì xem như là chống đối. Bao nhiêu lần mình giải trình
và không đồng ý tham mưu về nhiều việc với mục đích để sau này công trình hoàn
thành đưa vào sử dụng sẽ tốt hơn và nếu có Thanh tra hay Kiểm toán thì sẽ không
bị phê bình hay xuất toán gì cả nhưng họ đâu cần chỉ ra lệnh phải chấp hành
thôi, làm sao mình làm được khi biết đó là 100% sai rồi, thiệt hại cho nhà nước
cả mấy tỷ, và nếu làm là thể hiện cái sai, cái ngu của người thẩm định nữa chứ.
Người ta nói "im lặng là
vàng" nhưng làm sao mình như vậy được, mình đã đưa phiếu đề xuất cho lãnh
đạo nhưng rồi những phiếu đề xuất đó đã bị bỏ đi thậm chí lên mạng cơ quan xóa
cả Quyết định và phiếu đề xuất của mình, thế là mình không còn bằng chứng để
chứng tỏ mình đã đề xuất như vậy, như vậy lúc mình về 132 rồi thì mệt đây, làm
sao mình có thể giải trình khi sau này Thanh tra, Kiểm toán công trình đây. Mình
lo quá đi! Gần đến ngày nghỉ rồi mình càng lo hơn, đem ra ánh sáng sự việc này
ư?? mình không thích thế, im lặng ư? sẽ liên lụy đến mình sau này. Hỏi ai đây,
bên cạnh mình hiện nay chỉ toàn kẻ xu nịnh nên mình chẳng biết hỏi ai, đành xem
bói thôi, thầy bói phán rằng phải đưa ra ánh sáng mọi việc của con (dù thầy không biết việc gì) để tránh khỏi ách
mang vào người. Bao nhiêu ngày lang thang, đi du lịch, uống cho thật say để quên
đi nhưng rồi cũng về lại điểm bắt đầu là không biết phải làm gì và buồn thật là
buồn.
Bây giờ mình đã có cháu nội rồi, cháu đã ba tháng, biết cười và đùa rồi nên mình cũng vui lắm nhất là khi nhìn cháu lớn lên hàng ngày, bao nhiêu buồn phiền mình nghĩ sẽ quên đi thôi nhưng sẽ bán nỗi buồn cho ai đây ??, có ai mua không nhỉ ?? , chỉ biết hát câu " Buồn ơi ta xin chào mi...." và bài "Mùa thu không trở lại" của Phạm Trọng Cầu để tự an ủi mình thôi.
Bây giờ mình đã có cháu nội rồi, cháu đã ba tháng, biết cười và đùa rồi nên mình cũng vui lắm nhất là khi nhìn cháu lớn lên hàng ngày, bao nhiêu buồn phiền mình nghĩ sẽ quên đi thôi nhưng sẽ bán nỗi buồn cho ai đây ??, có ai mua không nhỉ ?? , chỉ biết hát câu " Buồn ơi ta xin chào mi...." và bài "Mùa thu không trở lại" của Phạm Trọng Cầu để tự an ủi mình thôi.
Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010
Thứ Năm, 13 tháng 5, 2010
Thanh Bình
Hơn 2 tháng rồi
mình chưa viết bài nào, không phải bận rộn quá đâu mà mình không thích viết khi
trong lòng quá nhiều điều bất ổn, những bài viết của mình than trách thân phận
sao mà quá chán, mình mong những bài viết về những niềm hạnh phúc để chia sẻ với
mọi người.
Mình đã có cháu nội rồi, một đứa cháu trai gần 2 tháng, khỏe mạnh, xinh xắn, đáng yêu. Mình đã lo lắng từng ngày khi con dâu mang thai, cả nhà ai cũng vậy vì đã một lần mình mất đứa cháu nội gái vì Y Bác sĩ bệnh viện thiếu trách nhiệm, nỗi đau chưa nguôi thì được tin con dâu mang bầu khi vết mổ còn mới, nhưng Trời Phật, Ông Bà phù hộ, mẹ tròn con vuông.
Khi cháu ra đời mình và cả nhà đã vui mừng biết bao, mình bỏ hết công việc đang làm vào tận SG để lo cho cháu, chín tháng mẹ nó mang nặng cũng là chín tháng mình chăm sóc cẩn thận, lo từng ngày, dù bận việc nhưng tháng nào mình cũng đưa con dâu đi khám thai tại SG, mình hết tin những BS ở PT rồi nên phải thế thôi.
Khi cháu ra đời cả nhà đều dành đặt tên cho cháu, ai cũng dành đặt tên nhưng sao khi mình phân tích thì tên mình đặt cho cháu được nhất trí, mình đã sung sướng đi làm khai sinh cho cháu với tên Thanh Bình, chắc ai đọc lên cũng thấy không hay lắm nhưng với mình thì thật ý nghĩa. Đó là tên kết hợp giữa hai tỉnh Thanh Hóa và Bình Thuận, Mẹ sinh ra ở Thanh Hóa, Ba sinh ra ở Bình Thuận và cùng sinh sống ở Bình Thuận, Bà Nội thì rất mến hai người tên Thanh Bình đó chính là cô em, bạn đồng nghiệp dễ thương hiền lành ngày xưa và hơn nữa là Bà nội đến nay lòng mong sao được hai chữ Thanh Bình là làm sao giữ cho lòng Thanh thản và Bình an, không ước vọng gì cao xa cho đứa cháu nội đầu tiên, chỉ mong được như thế thôi.
Làm sao diễn tả được hết niềm vui khi từng ngày nhìn cháu lớn lên, mình cũng vì thế mà quên hết chuyện buồn công sở từ ngày đó, chỉ mong sao được nghỉ 132 thật sớm để về bồng cháu thôi, bon chen danh vọng tiền tài làm gì phải không cháu yêu, chỉ nhìn cháu cười mà thôi cũng đủ lòng bà ấm lại, bà cũng mệt mỏi với những con người đó quá rồi, nhìn quanh những người đang có chúc vụ ai là người dám đấu tranh, chỉ biết ngậm miệng ăn tiền, sợ nói ra dù là lẽ phải cũng sợ mất chức hoặc không lên chức, chán những con người đó quá cháu yêu của Bà ơi. Bà mong sao cháu lớn lên sẽ là con người chân thật, bà không mong cháu giàu sang mà đánh mất mình, hãy sống tốt với mọi người, làm giàu từ bàn tay khối óc của mình cháu nhé.
Mình đã có cháu nội rồi, một đứa cháu trai gần 2 tháng, khỏe mạnh, xinh xắn, đáng yêu. Mình đã lo lắng từng ngày khi con dâu mang thai, cả nhà ai cũng vậy vì đã một lần mình mất đứa cháu nội gái vì Y Bác sĩ bệnh viện thiếu trách nhiệm, nỗi đau chưa nguôi thì được tin con dâu mang bầu khi vết mổ còn mới, nhưng Trời Phật, Ông Bà phù hộ, mẹ tròn con vuông.
Khi cháu ra đời mình và cả nhà đã vui mừng biết bao, mình bỏ hết công việc đang làm vào tận SG để lo cho cháu, chín tháng mẹ nó mang nặng cũng là chín tháng mình chăm sóc cẩn thận, lo từng ngày, dù bận việc nhưng tháng nào mình cũng đưa con dâu đi khám thai tại SG, mình hết tin những BS ở PT rồi nên phải thế thôi.
Khi cháu ra đời cả nhà đều dành đặt tên cho cháu, ai cũng dành đặt tên nhưng sao khi mình phân tích thì tên mình đặt cho cháu được nhất trí, mình đã sung sướng đi làm khai sinh cho cháu với tên Thanh Bình, chắc ai đọc lên cũng thấy không hay lắm nhưng với mình thì thật ý nghĩa. Đó là tên kết hợp giữa hai tỉnh Thanh Hóa và Bình Thuận, Mẹ sinh ra ở Thanh Hóa, Ba sinh ra ở Bình Thuận và cùng sinh sống ở Bình Thuận, Bà Nội thì rất mến hai người tên Thanh Bình đó chính là cô em, bạn đồng nghiệp dễ thương hiền lành ngày xưa và hơn nữa là Bà nội đến nay lòng mong sao được hai chữ Thanh Bình là làm sao giữ cho lòng Thanh thản và Bình an, không ước vọng gì cao xa cho đứa cháu nội đầu tiên, chỉ mong được như thế thôi.
Làm sao diễn tả được hết niềm vui khi từng ngày nhìn cháu lớn lên, mình cũng vì thế mà quên hết chuyện buồn công sở từ ngày đó, chỉ mong sao được nghỉ 132 thật sớm để về bồng cháu thôi, bon chen danh vọng tiền tài làm gì phải không cháu yêu, chỉ nhìn cháu cười mà thôi cũng đủ lòng bà ấm lại, bà cũng mệt mỏi với những con người đó quá rồi, nhìn quanh những người đang có chúc vụ ai là người dám đấu tranh, chỉ biết ngậm miệng ăn tiền, sợ nói ra dù là lẽ phải cũng sợ mất chức hoặc không lên chức, chán những con người đó quá cháu yêu của Bà ơi. Bà mong sao cháu lớn lên sẽ là con người chân thật, bà không mong cháu giàu sang mà đánh mất mình, hãy sống tốt với mọi người, làm giàu từ bàn tay khối óc của mình cháu nhé.
CHÁU THANH BÌNH (BO) 2 THÁNG TUỔI
Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010
Khóc bạn
Chiều hôm qua nghe Yến
Phi báo tin "Kim Phúc đã ra đi rồi X ơi" mà lòng chết lặng, bao nhiêu kỷ niệm
của chúng mình lại quay cuồng, tại sao thế nhỉ ??? KP ơi! thế là bạn đã rời xa
chúng mình rồi, làm sao chúng mình có thể đùa vui như ngày xưa ấy và biết bao
nhiêu điều X để dành để chuyến đi Đà Nẵng sắp tới sẽ kể cho bạn nghe, nhưng bây
giờ X chỉ biết viết blog này thôi vì X không về Đà Nẵng để đưa tiễn bạn được vì
ngày mai phải đưa con dâu vào SG sinh.
Ngày xưa đó, tại trường Tiểu học Tây Hồ có nhóm bạn chơi rất thân, cùng nhau chia sẻ những miếng bánh , cây kẹo, cùng chơi trò chơi nhảy dây, bịt mắt bắt dê v.v..rồi lại vào nhà KP để nấu ăn trên những bếp lò, nồi nho nhỏ xinh xinh và cười vang, thế mà bây giờ Xuân ngồi đây để nhớ cô bạn học tiểu học ngày xưa mà rơi lệ, KP ơi vẫn biết rằng sinh tử là chuyện của đời nhưng sao X vẫn xót thương, vẫn sụt sùi rơi lệ và cho nước mắt nhớ thương chảy ngập lòng.
Kim Phúc thương ơi, thế là lần về Đà Nẵng sắp đến sẽ không còn ngồi với nhau tâm tình, không còn nhìn K Phúc tất bật vì quán cà phê nữa rồi và sẽ không bao giờ chúng mình còn nhìn thấy nhau nữa, Mỹ Nhuận, Yến Phi và Xuân sẽ đến thắp nhang và cầu mong linh hồn của K Phúc được bình an trên cõi vĩnh hằng, Xuân sẽ nhớ mãi đến những kỷ niệm ngày xưa, nhớ và nhớ rất nhiều các bạn, nhất là Kim Phúc đó.
Ngày xưa đó, tại trường Tiểu học Tây Hồ có nhóm bạn chơi rất thân, cùng nhau chia sẻ những miếng bánh , cây kẹo, cùng chơi trò chơi nhảy dây, bịt mắt bắt dê v.v..rồi lại vào nhà KP để nấu ăn trên những bếp lò, nồi nho nhỏ xinh xinh và cười vang, thế mà bây giờ Xuân ngồi đây để nhớ cô bạn học tiểu học ngày xưa mà rơi lệ, KP ơi vẫn biết rằng sinh tử là chuyện của đời nhưng sao X vẫn xót thương, vẫn sụt sùi rơi lệ và cho nước mắt nhớ thương chảy ngập lòng.
Kim Phúc thương ơi, thế là lần về Đà Nẵng sắp đến sẽ không còn ngồi với nhau tâm tình, không còn nhìn K Phúc tất bật vì quán cà phê nữa rồi và sẽ không bao giờ chúng mình còn nhìn thấy nhau nữa, Mỹ Nhuận, Yến Phi và Xuân sẽ đến thắp nhang và cầu mong linh hồn của K Phúc được bình an trên cõi vĩnh hằng, Xuân sẽ nhớ mãi đến những kỷ niệm ngày xưa, nhớ và nhớ rất nhiều các bạn, nhất là Kim Phúc đó.
Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2010
Hạnh phúc
Xuân lại về mang
theo nhiều điều ấm áp cho mọi người và mình cũng rất vui khi mùa Xuân đến, nhớ
ngày xưa mỗi lần Tết là được về bên Mạ, được nằm bên và nũng nịu với Mạ, được
quây quần bên gia đình yêu thương, được hưởng không khí lạnh lạnh của Đà Nẵng
(quê hương dấu yêu mà mình đã rời bỏ vào Phan Thiết-Bình Thuận sinh sống) và
cũng háo hức như ngày xưa còn bé như sắp được nhận lì xì của những người thân.
Hôm nay dù dã gần lên chức Bà Nội rồi nhưng vẫn thế, bây giờ thì mong những đứa
con của mình về xum họp, mình sẽ nấu những món ăn ngon để cùng thưởng thức và
gia đình sẽ đầy tiếng cười vui. Hạnh phúc là thế đấy thôi!
Tết đến, mình lại hy vọng, hy vọng cả đại gia đình sẽ xum họp tại quê hương, như ngày xưa Chú Mạ mình cũng mong muốn như thế. Mạ mình có tám đứa con nhưng mỗi đứa ở mỗi nơi, các anh chị của mình đều ở rất xa, chỉ còn đứa em trai út ở lại quê nhà nên ngày Tết là ngày xum họp của gia đình. Mình cũng xa quê hương hơn 30 năm rồi nhưng lòng thì rất mong khi con cái thành tài mình sẽ về sống và an nghỉ bên cạnh những người thân yêu, hy vọng là như vậy nhưng không biết mình có thực hiện được không?
Tết đến, mình lại hy vọng, hy vọng cả đại gia đình sẽ xum họp tại quê hương, như ngày xưa Chú Mạ mình cũng mong muốn như thế. Mạ mình có tám đứa con nhưng mỗi đứa ở mỗi nơi, các anh chị của mình đều ở rất xa, chỉ còn đứa em trai út ở lại quê nhà nên ngày Tết là ngày xum họp của gia đình. Mình cũng xa quê hương hơn 30 năm rồi nhưng lòng thì rất mong khi con cái thành tài mình sẽ về sống và an nghỉ bên cạnh những người thân yêu, hy vọng là như vậy nhưng không biết mình có thực hiện được không?
Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010
Ước mơ và hy vọng
Ước mơ và hy vọng
03:00 3 thg 2 2010Công khai4 Lượt xem 2
Sáng nay thức dậy tự
nhiên buồn và khóc ngon lành, khóc một mình trong căn phòng vắng lặng, không có
ai bên cạnh vỗ về an ủi và lại nghĩ đến bài hát không tên của Vũ Thành An " Khóc
cho vơi đi những nhục hình, nói cho quên đi những tội tình, Đời con gái cũng cần
dĩ vãng mà em tôi chỉ còn tương lai. Mai về sau nước mắt có cạn, khi xa đời
thương cho đàn con, triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy
người đưa...", đó cũng là tâm trạng của mình đây. Sao mình lại thế nhỉ, chán
thật !!!
Hôm qua, anh L chat với mình và nói "Đọc blog của em anh hiểu em hơn", mình vui lắm thế là có người đã hiểu mình, và hy vọng nhiều người hiểu mình hơn nữa. Sống trên đời ai không có ước mơ và hy vọng, mình cũng mơ cũng hy vọng, hy vọng như thế có khó không nhỉ?.
Mình là đứa nói nhiều, cười nhiều nhưng ai nào biết trong tận cùng con tim mình đang rỉ máu (sến quá nhỉ) nhưng mình phải nói thế đó vì mình đã yêu thương mọi người rất nhiều nhưng toàn nhận được đau khổ, mình đã khổ vì gia đình, vì công việc, người ta nghĩ mình là lính thì bắt buộc phục tùng kể cả những cái sai, mình đã không vâng lời, thế là trù dập, thế là cho ngồi chơi xơi nước và rồi ngày nào mình cũng đến cơ quan ,ngồi đó mà nhìn mọi người làm việc, mình không thích thế bởi vì mình là người yêu công việc nhưng vị lãnh đạo kia đâu cần, họ chỉ cần những kẻ xu nịnh và biết vâng lời. Mình hy vọng chân lý sẽ chiến thắng và một ngày nào đó trên đất nước này không còn những kẻ như vậy. Hy vọng thế có khó không nhỉ ???.
Mình lại chọn cách ra đi, im lặng và không giải trình gì cả và lại giận chính bản thân mình sao không đấu tranh. Đấu tranh để làm gì khi hàng ngày nhan nhãn trên báo nhiều kẻ như thế vẫn được Nhà nước ưu đãi cho chức vụ và quyền lực, dân kêu cứu, hưu trí đấu tranh để rồi kẻ này xuống thì kẻ khác lên cũng y như vậy, thôi thì để cho Ông trời phân xử, mình hy vọng Trời sẽ công minh và những ai có tội với dân với nước sẽ bị trừng trị.
Bốn năm về trước, mình cũng im lặng và ra đi, không tự điều chỉnh mình khi bước vào con đường khác nên đã rơi vào trạng thái trầm cảm, hai năm chửa trị và kết quả là hết tin tưởng người đời và nhan sắc lại tàn phai. Rồi hôm nay khi gặp lại những kẻ đó, lại nói với mình những điều hối hận, hối hận ư ???, không đâu bởi vì những kẻ đó chỉ biết tiền là trên hết, khi không còn lợi dụng chức quyền để kiếm tiền được nữa thì quay lại những đứa bị trù dập nói lời xin lỗi làm gì.
Ngày xưa, khi mình bước chân vào công tác tại tỉnh Thuận Hải, mang theo nhiều hoài bão và ước mơ và đành bỏ lại sau lưng là người mẹ yêu thương hàng ngày ước mơ đứa con gái út sẽ lại về. Mình ra đi khi chỉ mới tuổi đôi mươi, lòng đầy nhiệt huyết nhưng rồi vì sự phân biệt Nam, Bắc mà mình bị đá lăn lóc hết núi rừng này đến núi rừng kia, mình bị phân đi lao động Hàm Trí mấy tháng trời, đi giám sát toàn ở những công trình tận trong rừng sâu, thân gái ở công trường lắm điều thị phi " Gái công trường, giường bệnh viện" tủi thân lắm chứ, nhưng chưa bao giờ mình nhỏ một giọt nước mắt trước mắt mọi người để rồi đêm về lại khóc thầm, không khóc than cho thân phận mà khóc để vơi đi nỗi buồn để ngày mai mình có thể tiếp tục công việc, để có thể đi hàng ngày hàng chục Km để giám sát công trình. Lúc đó mình cũng không nghe lời lãnh đạo để làm sai trái nên mình không an nhàn như cô bạn cùng phòng XDCB, ai cũng cho mình là dại, là ngu, nhưng mình nghĩ ai dại ai khôn nào ai có biết đâu, mình dại vì như thế thì mình sẽ không có tiền, có địa vị nhưng mình khôn là như thế thì không hổ thẹn với nghề, với lương tâm.
Đây là bài đầu tiên mình viết trên Blog Yahoo! 360 plus, hy vọng có ai đó đọc và hiểu mình đã ước mơ và hy vọng như thế đó.
Hôm qua, anh L chat với mình và nói "Đọc blog của em anh hiểu em hơn", mình vui lắm thế là có người đã hiểu mình, và hy vọng nhiều người hiểu mình hơn nữa. Sống trên đời ai không có ước mơ và hy vọng, mình cũng mơ cũng hy vọng, hy vọng như thế có khó không nhỉ?.
Mình là đứa nói nhiều, cười nhiều nhưng ai nào biết trong tận cùng con tim mình đang rỉ máu (sến quá nhỉ) nhưng mình phải nói thế đó vì mình đã yêu thương mọi người rất nhiều nhưng toàn nhận được đau khổ, mình đã khổ vì gia đình, vì công việc, người ta nghĩ mình là lính thì bắt buộc phục tùng kể cả những cái sai, mình đã không vâng lời, thế là trù dập, thế là cho ngồi chơi xơi nước và rồi ngày nào mình cũng đến cơ quan ,ngồi đó mà nhìn mọi người làm việc, mình không thích thế bởi vì mình là người yêu công việc nhưng vị lãnh đạo kia đâu cần, họ chỉ cần những kẻ xu nịnh và biết vâng lời. Mình hy vọng chân lý sẽ chiến thắng và một ngày nào đó trên đất nước này không còn những kẻ như vậy. Hy vọng thế có khó không nhỉ ???.
Mình lại chọn cách ra đi, im lặng và không giải trình gì cả và lại giận chính bản thân mình sao không đấu tranh. Đấu tranh để làm gì khi hàng ngày nhan nhãn trên báo nhiều kẻ như thế vẫn được Nhà nước ưu đãi cho chức vụ và quyền lực, dân kêu cứu, hưu trí đấu tranh để rồi kẻ này xuống thì kẻ khác lên cũng y như vậy, thôi thì để cho Ông trời phân xử, mình hy vọng Trời sẽ công minh và những ai có tội với dân với nước sẽ bị trừng trị.
Bốn năm về trước, mình cũng im lặng và ra đi, không tự điều chỉnh mình khi bước vào con đường khác nên đã rơi vào trạng thái trầm cảm, hai năm chửa trị và kết quả là hết tin tưởng người đời và nhan sắc lại tàn phai. Rồi hôm nay khi gặp lại những kẻ đó, lại nói với mình những điều hối hận, hối hận ư ???, không đâu bởi vì những kẻ đó chỉ biết tiền là trên hết, khi không còn lợi dụng chức quyền để kiếm tiền được nữa thì quay lại những đứa bị trù dập nói lời xin lỗi làm gì.
Ngày xưa, khi mình bước chân vào công tác tại tỉnh Thuận Hải, mang theo nhiều hoài bão và ước mơ và đành bỏ lại sau lưng là người mẹ yêu thương hàng ngày ước mơ đứa con gái út sẽ lại về. Mình ra đi khi chỉ mới tuổi đôi mươi, lòng đầy nhiệt huyết nhưng rồi vì sự phân biệt Nam, Bắc mà mình bị đá lăn lóc hết núi rừng này đến núi rừng kia, mình bị phân đi lao động Hàm Trí mấy tháng trời, đi giám sát toàn ở những công trình tận trong rừng sâu, thân gái ở công trường lắm điều thị phi " Gái công trường, giường bệnh viện" tủi thân lắm chứ, nhưng chưa bao giờ mình nhỏ một giọt nước mắt trước mắt mọi người để rồi đêm về lại khóc thầm, không khóc than cho thân phận mà khóc để vơi đi nỗi buồn để ngày mai mình có thể tiếp tục công việc, để có thể đi hàng ngày hàng chục Km để giám sát công trình. Lúc đó mình cũng không nghe lời lãnh đạo để làm sai trái nên mình không an nhàn như cô bạn cùng phòng XDCB, ai cũng cho mình là dại, là ngu, nhưng mình nghĩ ai dại ai khôn nào ai có biết đâu, mình dại vì như thế thì mình sẽ không có tiền, có địa vị nhưng mình khôn là như thế thì không hổ thẹn với nghề, với lương tâm.
Đây là bài đầu tiên mình viết trên Blog Yahoo! 360 plus, hy vọng có ai đó đọc và hiểu mình đã ước mơ và hy vọng như thế đó.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)