Em vẫn trở mình thức
dậy thật sớm dù muốn ngủ để quên đi bao nhiêu muộn phiền, nhưng hạnh phúc sao
không đến với em mà cứ trôi lững lờ trước mắt và em không thể nào bắt được. Dù
em không muốn lệ rơi nhưng sao không ngăn được, em đang nghĩ đến anh,
"người anh, người bạn" nơi phương xa, 150 km tuy chẳng xa và
chẳng gần nhưng sao em vẫn thấy xa vời vợi, vẫn nhớ, vẫn gọi và nhắn tin nhưng
anh với em chưa bao giờ tâm sự phải không anh. Giáng sinh lại đến, đem bao nhiêu
điều ấm áp đến cho mọi người, riêng em sao lòng em lạnh lẽo trong những đêm
Giáng sinh. Không phải em không tranh đấu để hạnh phúc, để được chồng mình yêu
thương nhưng sao em vẫn cố thì càng vụt đi. Âu là số phận của em, bao nhiêu lần
em cố cười nhưng nước mắt cứ rơi, Anh lại nói em là "nói
nhiều" nhưng sao anh không hiểu cho em, đó là cách để em quên đi
những điều đau khổ trong tim và đang chất chứa đầy trong bộ não bé nhỏ của em.
Anh! Em vẫn thích gọi thế khi bên anh, dù hai chúng ta chưa bao giờ nói với nhau
những lời yêu thương nhưng bao giờ em cũng nhớ đên anh, thương anh và thông cảm
với anh. Dù em không yêu anh nhưng em rất cần được tâm sự với anh, nhìn ánh mắt
của anh em cũng hiểu anh cũng như em, chúng mình như một câu trong quyển
Steamline mà em từng học và nhớ mãi: " I want you, I like you, I need
you, but I don't love you" Cũng có đôi lần em giận hờn anh nhưng rồi em
cũng cười vui mỗi lần anh gọi, em là thế đó phải không anh?
Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011
Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011
Anh tôi
Sáng hôm qua đọc mail
của anh mình mừng quá, thế là anh mình đã lấy lại được niềm tin trong cuộc sống,
mình nhớ cách đây 3 năm anh mình đã bỏ hết công việc và lui về tìm quên trong
kinh Phật khi công việc kinh doanh bất động sản của anh thất bại. Mình cũng đã
khuyên anh như anh đã từng khuyên mình khi mình stress trong công việc và rơi
vào trạng thái trầm cảm, hai anh em mình cũng thường xuyên tâm sự, mỗi lá thư
anh đều khuyên, dạy, trao đổi những kinh nghiệm mà anh đã trãi qua để mình lấy
đó làm kim chỉ nam phấn đấu vươn lên không ngừng.
Xem những bức tranh của anh vẽ theo phái trừu tượng mình không hiểu nhiều nhưng vẫn cảm nhận những nét vẽ của anh cũng tinh tế và anh đứng bên cạnh bức tranh cùng người mua tranh làm mình cũng cảm phục sự phấn đấu của anh sau những lần thất bại.
Em vẫn nhớ sau khi 8 năm trong trại cải tạo Xuân Lộc- Đồng Nai về ( anh học Quốc gia hành chính và là Phó Quận ở chế độ cũ) anh đã trắng tay, anh phải lao động miệt mài từ anh bổ củi cho đến xuất khẩu hải sản, hàng đêm anh vẫn đi học để kiếm cho mình một nghề mưu sinh trong chế độ mới. Khi chương trình HO bắt đầu anh đã ngần ngại không ra đi vì nghĩ cuộc sống anh cũng tạm ổn, nhưng nhìn hai con trai đang đến tuổi trưởng thành và suy nghĩ, nếu sống ở đây liệu con mình có thành danh không khi chế độ lúc đó còn nhiều phân biệt đối xử. Ngày anh đi cả gia đình mình từ Đà Nẵng vào đưa tiễn và bỗng dưng nhớ lại ngày giải phóng đất nước anh và vợ cũng đã từng ở trên sân thượng của Tòa Lãnh sự Mỹ nhưng vì thương gia đình mình còn ở lại Việt Nam nên đã khó nhọc leo xuống khi người ta cố chen chân lên để được máy bay đón đi.
Qua đất khách quê người, anh đã phải đi làm để nuôi vợ học lại Bác sĩ dù ở Việt Nam chị là Bác sĩ tốt nghiệp trước giải phóng và đã là chuyên khoa II và anh mình đã thành công trên đất Mỹ, anh đã xây dựng Biệt thự, chung cư rồi đem bán lại, nhưng ai đâu ngờ lúc anh dồn hết tiền bạc để xây dựng nhiều biệt thự để bán thì khủng hoảng kinh tế, nhà xây ra đó không bán được, quá thất vọng và anh đã vẽ để giải tỏa stress, bây giờ anh đã vẽ rất nhiều và không định triễn lãm hay bán buôn dù bạn bè khuyên nhủ nhưng hôm qua anh mail về nói đã bán được 2 bức tranh lớn, mình vui quá vì anh đã chiến thắng với nỗi buồn công việc rồi đó. Anh mình là thế đó, mình luôn tự hào là đã có anh.
Xem những bức tranh của anh vẽ theo phái trừu tượng mình không hiểu nhiều nhưng vẫn cảm nhận những nét vẽ của anh cũng tinh tế và anh đứng bên cạnh bức tranh cùng người mua tranh làm mình cũng cảm phục sự phấn đấu của anh sau những lần thất bại.
Em vẫn nhớ sau khi 8 năm trong trại cải tạo Xuân Lộc- Đồng Nai về ( anh học Quốc gia hành chính và là Phó Quận ở chế độ cũ) anh đã trắng tay, anh phải lao động miệt mài từ anh bổ củi cho đến xuất khẩu hải sản, hàng đêm anh vẫn đi học để kiếm cho mình một nghề mưu sinh trong chế độ mới. Khi chương trình HO bắt đầu anh đã ngần ngại không ra đi vì nghĩ cuộc sống anh cũng tạm ổn, nhưng nhìn hai con trai đang đến tuổi trưởng thành và suy nghĩ, nếu sống ở đây liệu con mình có thành danh không khi chế độ lúc đó còn nhiều phân biệt đối xử. Ngày anh đi cả gia đình mình từ Đà Nẵng vào đưa tiễn và bỗng dưng nhớ lại ngày giải phóng đất nước anh và vợ cũng đã từng ở trên sân thượng của Tòa Lãnh sự Mỹ nhưng vì thương gia đình mình còn ở lại Việt Nam nên đã khó nhọc leo xuống khi người ta cố chen chân lên để được máy bay đón đi.
Qua đất khách quê người, anh đã phải đi làm để nuôi vợ học lại Bác sĩ dù ở Việt Nam chị là Bác sĩ tốt nghiệp trước giải phóng và đã là chuyên khoa II và anh mình đã thành công trên đất Mỹ, anh đã xây dựng Biệt thự, chung cư rồi đem bán lại, nhưng ai đâu ngờ lúc anh dồn hết tiền bạc để xây dựng nhiều biệt thự để bán thì khủng hoảng kinh tế, nhà xây ra đó không bán được, quá thất vọng và anh đã vẽ để giải tỏa stress, bây giờ anh đã vẽ rất nhiều và không định triễn lãm hay bán buôn dù bạn bè khuyên nhủ nhưng hôm qua anh mail về nói đã bán được 2 bức tranh lớn, mình vui quá vì anh đã chiến thắng với nỗi buồn công việc rồi đó. Anh mình là thế đó, mình luôn tự hào là đã có anh.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)